Đồng
chí liên lạc đi công văn 10 giờ đêm mới đến. Bác gọi mang ra một bát, một thìa
con. Rồi Bác đem bát chè đậu đen, đường phèn, mà anh em phục vụ vừa mang lên,
xẻ một nửa cho đồng chí liên lạc.
Thấy
đồng chí liên lạc ngần ngại, lại có tiếng đằng hắng bên ngoài, Bác giục:
-
Ăn đi, Bác cùng ăn...
Cám
ơn Bác, đồng chí liên lạc ra về. Ra khỏi nhà sàn, xuống sân, đồng chí cấp dưỡng
bấm vào vai anh lính thông tin:
-
Cậu chán quá. Cả ngày Bác có bát chè để bồi dưỡng làm đêm mà cậu lại ăn mất một
nửa.
-
Khổ quá, anh ơi! Em có sung sướng gì đâu. Thương Bác, em vừa ăn vừa rớt nước
mắt, nhưng không ăn lại sợ Bác không vui, mà ăn thì biết cái chắc là các anh
mắng mỏ rồi…